Hôm nay 21:30 cô lủi thủi đẩy xe bánh còn tầm 20 ổ. Thấy thương! Chạy ra hỏi “ Cô còn nhiều bánh vậy giờ sao?” Cổ lạc quan lắm, bảo “Đẩy qua bển đợi học sinh nó đi chơi về với người ta đi làm về ăn “
——
Tết năm nay hỏi ngày mấy cô về.
Cổ nói, thôi Tết này để thằng con (sinh năm 1998) nó về. Chớ Cô ở lại với ổng (chú chồng đi làm hồ), Cả năm mình để dành hông bao nhiêu, về cái ko còn dư gì. Nó (thằng con) còn bạn bè, cô chú dì đồ, để nó về chơi với lo bàn thờ cúng.
Cô đợi khi nào giỗ thằng kia (đứa con trai nữa bị chết đuối vài năm trước - vào khoảng thời gian sắp đi học) nghĩa là phải hơn nửa năm sau thì cô mới về Huế lại rồi làm giỗ cho đứa con.
Mắt buồn mà miệng cười cười nói nói kiểu lạc quan.
Rồi nhắc. Ngày nó mất cô ko ăn uống làm chi đc. Cứ nằm bất thần rồi nhìn ảnh nó mà khóc.
Sau nửa năm người thân khuyên gửi nó lên chùa rồi cô vào SG đi mần.
Tôi là người Phước Long, sống ở Sài Gòn. Nhưng tôi có tình cảm đặc biệt vô cùng với xứ Huế, con người Huế. Đi rất nhiều miền tổ quốc. Với Huế tôi dành 2 chữ “THÂN THƯƠNG”. Đặc biệt là con người xứ Huế. Và nó là quê Ngoại tôi, xóm Tư Hiền tôi cũng đa số người Huế, mẹ tôi, dì tôi giọng nói 1 phần từ đất Huế.
Và... cũng hôm nay ngày giỗ của 2 chị tôi.
Cũng 2 hoàn cảnh y chang.
17 năm đã trôi qua. Tôi sống của ngày hôm nay nhờ Cha Mẹ sinh ra & nhờ 2 chị cứu lấy.
Cô bán bánh mì người Huế sống tình cảm.
Mình thích ăn và ăn thường xuyên. Mỗi lần qua nhà anh trai là 95% số lần mình sẽ ăn.
Thịt cô ướp đậm đà và rất sạch sẽ.
Sài Gòn 26/01/2019