Chỉ đến Đà Lạt trong thế bị động, nghĩa là “bị” ai đó rủ, có việc nào đó hoặc dịp gì đó. Còn chủ động chọn Đà Lạt mà du lịch thì sẽ không?
Không phải vì không yêu Đà Lạt, càng không phải vì Đà Lạt không đẹp.
Mà bởi vì Đà Lạt đẹp, hữu tình thơ mộng quá! Đi miết đi hoài mấy chục lần cũng không thể nhớ rõ, nên có thể gọi là “hơi chán”.
Nhưng hễ nếu có “việc” có dịp đến với Đà Lạt thì mỗi lần đấy, mình đều mong muốn có trải nghiệm, cảm giác mới với địa danh dù đã cũ này.
Cảnh đẹp cũng xoay quanh cây, núi, rừng, thác, thiên nhiên...
Ẩm thực thì mấy món hot, người người nhà nhà ầm ầm kéo nhau check in.
Nên với mình, mình thích cái gì đó “ích kỉ” một tí - hơi lạ, đặc thù và chưa nhiều người đi. Đơn giản gọi là đừng hot quá! 🙂
——-
Loay hoay mãi những địa điểm cũ, luôn đặt câu hỏi ăn xong cái này mình đi đâu? Chơi xong cái này mình đi đâu? Bí quá thì đi quán cũ.
Và hôm nay đến 2 quán cafe, trong đó có Ông Ba Bà Ba Garden anh chủ vẫn còn nhận ra.
Đến tối muốn thay đổi một chút, tính tìm bar nào đó nhẹ nhàng, nhưng chưa có điểm nào hợp lí, theo recomend của một bé quen, em ấy chỉ mình qua “Tiệm Kí Gửi Nỗi Buồn”.
Đường đi cũng hơi heo hút nằm trong khu giải toả, sâu trong mấy hẻm nhà dân.
Tới nơi cũng khá bất ngờ, bởi không gian nhỏ lạ lùng, giữa Đà Lạt đất rộng thế này lại có cái quán vỏn vẹn ko tới 30 mét vuông, nói chính xác hơn nó được đặt trên khuôn viên sân vườn của một homestay khác. Nhưng chính cái sự nhỏ hẹp, chật chội, tum húm đó lại cho mình cái cảm giác gần gũi, ấm cúng. Ngày hôm nay - theo lời của bạn chủ - là một ngày cuối tuần do đó quán cũng hơi đông, thiết nghĩ nếu mình đến chậm xíu xiu nữa ko biết sẽ ngồi đâu? Ko chỗ ko phải vì quá nhiều khách mà bởi không gian hạn chế.
- Trong menu món đặt trưng là 2 dòng có cồn: 1 là bia, 1 là rượu trái cây (khá nhẹ), mồi nhắm đi kèm sẽ là các món đơn giản, nhưng thực sự là rất ngon. Như đĩa mồi mà mình gọi là bắp bò ngâm ăn kèm dưa hành cùng với chút ớt trái xanh sắt
- Quán này sẽ rất kén khách với những “ưu điểm” trên thực tế là khuyết điểm, món ăn đơn giản - ko đa dạng, không gian nhỏ - chật, thiếu ánh sáng - tối, không mở nhạc trẻ tươi vui 🙂, đấy! Đối với mình tất cả là ưu điểm, là chất riêng, mọi thứ liền mạch tạo cho mình một cái cảm giác nhẹ nhàng, thư thái, ung dung. Nhâm nhi ly rượu nhẹ, nhấp nháp miếng mồi đậm vị, the the của dưa hành, ngọt ngọt chút men của vị rượu. Ngồi sát cạnh nhau tạo cảm giác gần hơn, tập trung câu chuyện của nhau - phát ra âm thanh vừa đủ để không phiền đến bàn bên cạnh.
Trước khi về khách sạn, chờ anh bạn chủ gọi taxi thì kịp hỏi thăm vài dăm câu.
Bạn ấy là sinh viên ngành Nhật trường ĐH Nhân Văn, sau đấy đi làm được một thời gian và cảm thấy mình yêu Đà Lạt, Đà Lạt chậm rãi nhẹ nhàng phù hợp với cá tính của bạn ấy hơn là đất hối hả, vội vàng Sài Gòn. Nhà cũng ở quận 4 giống mình, bạn rời Sài Gòn và quyết định lên Đà Lạt để khởi nghiệp. Quán cũng chỉ mới mở được hơn 3 tháng. Bạn không chọn cách quảng cáo hay PR quán, bởi vì bạn không muốn người ta đến quán chỉ để theo trend chụp ảnh check in rồi đi. Có lẽ cái tên của quán thực sự hợp với thông điệp của quán, nơi kí gửi những nỗi buồn, bản thân mình không buồn, mình đến quán cũng không để kí gửi điều gì, nhưng tự nhiên sau 2 ngày ở Đà Lạt hơi nhàm với những lịch trình bị fail mình chưa tìm được điểm thú vị nào trong chuyến đi lần này thì đến đây, mình lại “nhìn” thấy những cảm xúc “cũ” nhưng “mới”. Cũ là những cảm xúc như thế này thi thoảng mình cũng tìm thấy nó ở quán 1985 ( Sài Gòn ), mới là tìm được cái nguồn hứng mới cho chuyến đi và dự định kéo dài thời gian ở lại tìm vài địa điểm mới để “thưởng thức” thay cho ngày cũ.
- Điểm thú vị tiếp theo: Quán mở những bài nhạc cũ kĩ thông qua âm thanh của chiếc máy cát séc rất xưa. Tạo ra âm thanh gần và mộc hơn.
- Quán có bạn chủ lẫn bạn nhân viên dễ thương, chịu tiếp chuyện và nhiệt tình
Trong lúc ngồi chơi, mình có nhiều lời khen và cảm nhận về quán với chị gái, chị hỏi:
“ Sao em không quay đi?”
Mình trả lời: em thấy tối quá, điện thoại em quay sẽ không rõ được, với có những thông điệp mình nên truyền tải bằng video, vì viết ko thể hiện được hết cảm xúc lúc đó, nhưng nó sẽ phù hợp hơn với những cảm xúc vui vẻ, ngạc nhiên, sung sướng, còn có những cái em nghĩ là nên viết về nó hơn là quay.
Quay em không thể nào bật điện thoại lên và kể lể “Chào các bạn, mình là Nhiên Thích Đi,
Mình đang cảm thấy trầm tư, sâu lắng, bla bla..., chắc là kì lắm.
Nên em chọn cách viết về nó. Và những gì mình viết, thường nó là cảm xúc nhanh chóng đi qua tại thời điểm đó, “chớp” nhanh lấy nó và viết, không thể để lâu, vì lâu những cảm giác, cảm xúc đó nó sẽ “nguội” mất. Và mình thì khó có thể viết lên điều gì đó “đàng hoàng” nếu nó không xuất phát từ cảm xúc bản thân.
Đà Lạt 23h03p 15/03/2019
#nhienthichdi #tiemkyguinoibuon #review #dalat #quanruou
Xem ảnh của Tiệm kí gửi nỗi buồn qua https://www.facebook.com/nhienthichdi/posts/434406570707852?__tn__=K-R